Thương

Mẹ không ngủ riêng với chị Mầm đã hơn hai năm rồi, kể từ khi sinh em Lá. Đôi khi nhìn em, mẹ lại nghĩ đến hồi trước chị Mầm cũng chừng đó đã phải thương thêm một em bé, đã phải gắng vượt qua nỗi nhớ mẹ để đọc sách, học và nghe bố kể chuyện để ngủ.

Ảnh: mạng

Tự nhiên mẹ thấy thương vô cùng.

Bữa nay mẹ ra phòng khách ngồi làm việc trong khi bố xem bóng đá, trận Việt Nam gặp Malaysia. Tự nhiên thấy tiếng Mầm khóc ré lên, chắc ban ngày ham chơi nên đêm con nằm mơ, bố liền vào bế con. Mẹ sau đó cũng đi vào, ôm lấy Mầm từ trên tay bố.

Mẹ bỗng giật mình vì thấy chị Mầm đã lớn quá rồi, chẳng mấy chốc mà mẹ chẳng bế bồng ôm ấp được nữa. Mẹ ôm Mầm trong tay, khẽ nói “mẹ ôm con giống hồi bé nhé”, “mẹ đọc thơ Miu trắng cho con nhé”, “hay con thích bài em cu tai”… rồi mẹ dỗ Mầm nằm xuống giường, đọc lại mấy bài thơ hồi trước mẹ hay ru con ngủ. Lâu lắm rồi Mầm mới nằm yên trên cánh tay mẹ như thế. Trong lúc đọc thơ, ký ức lúc Mầm nhỏ mẹ ôm Mầm, ru Mầm ngủ ào ào ùa về.

Khi Mầm đã nằm yên, ôm gối ngủ, mẹ trở về phòng nằm xuống gối. Lâu lắm rồi nước mắt mẹ lại chảy ra…

KT

2021.06.12

Leave a comment

Design a site like this with WordPress.com
Get started