Mấy bữa nay không biết do mình mệt hay mình bộc phát những dấu hiệu của một người ”mẹ độc hại” với Mầm – Lá mà mình dễ quạu vô cùng. Mình cảm thấy giới hạn kiên nhẫn của mình với hai em bé tự nhiên mong manh, cảm thấy sức chịu đựng của mình bị mài mòn thật rồi.
Là con, ai cũng mong có bố mẹ “hoàn hảo”, là người yêu thương, che chở, luôn ở cạnh khi mình cần, nhất là trong những lúc khó khăn của cuộc sống. Nhưng bố mẹ cũng là con người, cũng có những tổn thương chất chồng theo năm tháng, có những lo toan cuộc sống, những mối quan hệ gia đình – họ hàng – công việc – bạn bè – con cái…
Thế là Mầm – Lá đã đi học được 1 tuần, em bé nào cũng háo hức với trường lớp và chương trình học mới. Nhà mình chuyển từ lịch sinh hoạt tự do sang lịch trình cũ. Hàng ngày mình xử lý công việc và học tập trong khung “giờ hành chính”, 4h đi đón hai em bé và gần như đóng băng mọi thứ cho đến 8.45 tối, lúc Mầm – Lá đi ngủ.
Chị Mầm đã 6 tuổi, em Lá cũng đã 3.5 tuổi rồi, là những lứa tuổi biết hỏi han biết tò mò tìm hiểu Thế giới xung quanh. Năm vừa rồi, công việc của mình có nhiều xáo trộn, đòi hỏi phải gắng gồng hơn nữa, phải dành nhiều thời gian hơn nữa, phải tập trung hơn nữa mới có thể đưa mọi thứ ”vào guồng”.
Bởi vì covid, lâu lắm rồi mình mới được đưa Mầm – Lá tung tăng trên những cung đường mới. Cuối tuần này nhà mình lại đi tiếp, có lẽ là chuyến cuối trước khi hai em bé quay trở lại trường học.
Mình vẫn luôn cho rằng, môi trường gia đình là quan trọng nhất đối với sự phát triển của Mầm và Lá, nhất là trong những năm tháng đầu đời.
Mặc dù thời gian ở trường của hai em bé là full-time, nhưng mình không dám phó mặc việc dạy dỗ hoàn toàn cho cô giáo và nhà trường. Mỗi lớp chừng 20 học sinh, các thầy cô không thể theo sát và chỉnh sửa cho mỗi học sinh từng chút câu từ, thái độ, thói quen…, cũng như chẳng thể điều chỉnh những cái sai nho nhỏ của các con.
Mầm – Lá nhà mình đã nghỉ hè hơn một tuần. Lịch sinh hoạt mỗi ngày lại trở về khoảng thời gian hai em bé ở nhà tránh dịch, có khác một chút là bây giờ mình đã có thể đưa hai em bé đi du lịch, tránh những ngày dài đằng đẵng chỉ biết quanh quẩn với nhau.
Hôm nay mình dậy sớm, trong lúc chờ tới giờ đi học mình có tranh thủ đọc sách. Mình gặp một đoạn nói về niềm vui và hạnh phúc nho nhỏ trong gia đình, với con cái.
Thật may, trong suốt quá trình lớn lên của Mầm – Lá, mình và ox đã có thể đồng hành cùng con.
Là những công việc, học tập, kế hoạch của bản thân luôn làm trong giờ hành chính, sau khi đưa con tới trường và trước khi đi đón hai em bé. Đôi lúc nhiều việc quá, mình đợi em bé ngủ rồi mới trở mình thức dậy ráng làm nốt. Là những lần cả bố với mẹ đến trường đón hai em bé tan học. Hồi đầu mình đăng ký đón Mầm – Lá vào khung giờ khá muộn để con có thời gian chơi cùng các bạn và mình cũng tranh thủ làm việc thêm chút xíu. Nhưng trong một lần vô tình tới sớm, mình phát hiện ra hai em bé được đưa xuống khu chờ phụ huynh cùng các bạn ca trước, cứ ngồi đó và ngóng bố mẹ. Mình thương vô cùng, mình hỏi: “Con có muốn bố mẹ đón sớm hơn không hay muốn chơi cùng các bạn thêm?”. Hai em bé ríu rít cả lên:
Con thích chơi cùng các bạn nhưng bố mẹ đón sớm con thích hơn. Từ đấy, mình luôn cố gắng tới sớm hơn một chút, để hai em bé bước ra sảnh chờ là thấy bố mẹ ngay. Chắc là Mầm – Lá sẽ yên tâm hơn, không có cảm giác mong ngóng, lo sợ bố mẹ lỡ quên đón con ở trường.
Tất cả những gì trong đoạn văn mình đọc, là cách mà nhà mình đã sống cùng nhau từ khi Mầm – Lá ra đời. Mình tin rằng các em bé không cần bố mẹ quá giàu có, không cần những thứ xa xỉ mắc tiền… Chỉ là những câu chuyện vụn vặt với bố mẹ, thời gian người lớn dành cho các con… sẽ có nhiều ý nghĩa hơn.
Được lớn lên từ yêu thương của gia đình, sẽ chẳng em bé nào từ chối cả, phải không?
Trong cuộc sống này, các con không phải là tất cả của mẹ. Mẹ còn rất nhiều những kế hoạch cho cả gia đình, những nỗ lực để nâng cao bản thân hơn nữa, hay chỉ đơn giản là những giây phút thư thái mẹ tự cho mình mặc kệ tất cả, tận hưởng cuộc sống này.
Là lúc mẹ có thể kệ hết để dừng tất cả những công việc và kế hoạch dang dở. Mẹ sẽ ngồi bên cạnh an ủi những cơn mệt bất chợt ùa lại. Mẹ có thể chẳng cần nói gì cả, chỉ cần yên tĩnh ngồi đó, để khi mở mắt ra, lơ mơ từ những cơn ngái ngủ, con không thấy tủi thân vì chỉ có mình con đang ở trong phòng.