Mình không nghĩ bài viết quay trở lại với chủ đề Nuôi dạy con lại là một bài trăn trở về môi trường học và lớn lên của các em bé.
Chuyện là, hôm vừa rồi ở trường em Lá có tổ chức một sân chơi kiến thức nho nhỏ bao gồm các câu hỏi về Toán – tiếng Việt – tiếng Anh. Cả lớp đều rất hào hứng, ông bà – bố mẹ cũng sắp xếp thời gian đến cổ vũ. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu các con tham gia cuộc chơi bằng chính kiến thức của bản thân, mình tin rằng lứa tuổi mầm non của Lá phần lớn cũng không quá nặng nề chuyện thắng thua.
Chỉ còn khoảng chục ngày nữa là Mầm – Lá bắt đầu nghỉ hè rồi. Nhiều phụ huynh vội cuống cả lên chuẩn bị hành trang cho con tham gia trại hè, đến các lớp học, về quê với ông bà… cho qua mấy tháng hè.
Năm 2023 đã qua được một tuần rồi, Mầm – Lá vẫn giữ nhịp sinh hoạt cũ. Mình có tìm hiểu thêm một vài trò chơi trên giấy, mua thêm đất nặn, mấy hộp màu… để tăng thêm hoạt động cho hai em bé.
Hôm qua, mình đi bộ đón Mầm – Lá từ trường về nhà (khoảng cách chừng 1.2-1.3km), vừa đi các em bé vừa ríu rít kể chuyện ở trường lớp, nhắc lại mấy kỹ năng mà bố mẹ đã dạy khi đi trên đường, đôi khi cao hứng lên sẽ sà vào hàng tạp hóa rồi bảo “chả có bim bim hôm trước ăn mẹ ạ”rồi tung tăng đi tiếp.
Bởi vì covid, lâu lắm rồi mình mới được đưa Mầm – Lá tung tăng trên những cung đường mới. Cuối tuần này nhà mình lại đi tiếp, có lẽ là chuyến cuối trước khi hai em bé quay trở lại trường học.
Mình vẫn luôn cho rằng, môi trường gia đình là quan trọng nhất đối với sự phát triển của Mầm và Lá, nhất là trong những năm tháng đầu đời.
Mặc dù thời gian ở trường của hai em bé là full-time, nhưng mình không dám phó mặc việc dạy dỗ hoàn toàn cho cô giáo và nhà trường. Mỗi lớp chừng 20 học sinh, các thầy cô không thể theo sát và chỉnh sửa cho mỗi học sinh từng chút câu từ, thái độ, thói quen…, cũng như chẳng thể điều chỉnh những cái sai nho nhỏ của các con.
Hôm nay mình dậy sớm, trong lúc chờ tới giờ đi học mình có tranh thủ đọc sách. Mình gặp một đoạn nói về niềm vui và hạnh phúc nho nhỏ trong gia đình, với con cái.
Thật may, trong suốt quá trình lớn lên của Mầm – Lá, mình và ox đã có thể đồng hành cùng con.
Là những công việc, học tập, kế hoạch của bản thân luôn làm trong giờ hành chính, sau khi đưa con tới trường và trước khi đi đón hai em bé. Đôi lúc nhiều việc quá, mình đợi em bé ngủ rồi mới trở mình thức dậy ráng làm nốt. Là những lần cả bố với mẹ đến trường đón hai em bé tan học. Hồi đầu mình đăng ký đón Mầm – Lá vào khung giờ khá muộn để con có thời gian chơi cùng các bạn và mình cũng tranh thủ làm việc thêm chút xíu. Nhưng trong một lần vô tình tới sớm, mình phát hiện ra hai em bé được đưa xuống khu chờ phụ huynh cùng các bạn ca trước, cứ ngồi đó và ngóng bố mẹ. Mình thương vô cùng, mình hỏi: “Con có muốn bố mẹ đón sớm hơn không hay muốn chơi cùng các bạn thêm?”. Hai em bé ríu rít cả lên:
Con thích chơi cùng các bạn nhưng bố mẹ đón sớm con thích hơn. Từ đấy, mình luôn cố gắng tới sớm hơn một chút, để hai em bé bước ra sảnh chờ là thấy bố mẹ ngay. Chắc là Mầm – Lá sẽ yên tâm hơn, không có cảm giác mong ngóng, lo sợ bố mẹ lỡ quên đón con ở trường.
Tất cả những gì trong đoạn văn mình đọc, là cách mà nhà mình đã sống cùng nhau từ khi Mầm – Lá ra đời. Mình tin rằng các em bé không cần bố mẹ quá giàu có, không cần những thứ xa xỉ mắc tiền… Chỉ là những câu chuyện vụn vặt với bố mẹ, thời gian người lớn dành cho các con… sẽ có nhiều ý nghĩa hơn.
Được lớn lên từ yêu thương của gia đình, sẽ chẳng em bé nào từ chối cả, phải không?
Trong cuộc sống này, các con không phải là tất cả của mẹ. Mẹ còn rất nhiều những kế hoạch cho cả gia đình, những nỗ lực để nâng cao bản thân hơn nữa, hay chỉ đơn giản là những giây phút thư thái mẹ tự cho mình mặc kệ tất cả, tận hưởng cuộc sống này.
Mầm – Lá bắt đầu đi học là đã bước chân ra khỏi sự bao bọc của bố mẹ. Đôi lúc suy nghĩ đến cuộc sống bên ngoài, mình cũng lo lắng và thương con, sợ con ra ngoài chịu nhiều thua thiệt, lo những điều không nay, không tốt có thể xảy đến với hai em bé… Và muôn vàn những thứ lo lắng vụn vặt khác.
Nhưng vốn là khi em bé lớn dần lên, bố mẹ làm sao có thể ôm con mãi, làm sao có thể bảo vệ con suốt cuộc đời còn rất dài này. Chỉ có con mới có thể bảo vệ được chính mình.
Hai em bé đã đi học được 1 tuần rồi. Mấy ngày đầu mọi thứ lạ lẫm, vui vẻ nên còn hào hứng lắm. Tới gần cuối tuần thì tinh thần bắt đầu xụi đi một chút, bữa thứ sáu em Lá còn giữ rịt tay mẹ lúc mình đưa Mầm – Lá tới nhà ăn. Mình ôm lấy em vỗ về, rồi dứt khoát quay đi. Ở lớp, em không khóc, chỉ giữ lại chút “nhớ mẹ” để bám rịt lấy mẹ khi trở về nhà.
Hôm nay, giữa lúc bên ngoài đang có hàng ngàn ca covid bùng lên mỗi ngày, chúng mình vẫn ở nhà cùng nhau, tập đàn, học tiếng Việt, nghe tiếng Anh, chơi cùng nhau nữa.